ĐIỀU VÔ VỌNG CỦA SỰ THẬT

my end

Khi người ta thương mến nhau đến mức nào đó, việc tặng quà và nhận quà luôn không chỉ là món quà, mà là một niềm vui được thửa riêng. Nên một ngày tôi đòi X., “hãy tặng tớ một quyển sổ để tớ ghi nhật ký. Quyển số ấy mới, nhưng nó phải ngậm thời gian, nó ấm và yên tâm như thể bao năm nay vẫn nằm im trong ngăn tủ của tớ. Rồi tớ sẽ trút vào quyển sổ đó như trút vào cái hố bí mật, những hổ thẹn và ngu dại của mình…”. Và X. mang tặng tôi một quyển sổ có giấy màu nâu nhạt, bìa là miếng da bụng mệt mỏi của một con bò cái, gáy đóng bằng những nút da mềm mại buộc xoắn lại. Quyển sổ xưa cũ như một tiếng thở dài thân thuộc, tôi những muốn gối đầu lên nó lúc đi ngủ.

Nhưng rồi tôi cất quyển sổ tận sâu trong ngăn kéo, vài lần lấy ra ngần ngừ định viết rồi đóng lại. Tôi không nỡ viết những lời vờ vịt với chính mình lên sự mệt mỏi ấy, cũng không dám tự dốc cung mình để thành thật tuyệt đối, dù là trên những trang giấy hết sức riêng tư. Tôi không chịu đựng được tận cùng sự thật về chính tôi. Tôi khiếp sợ nghĩ đến viễn cảnh nhỡ tôi đãng trí, hay đột tử vì một tai nạn, hay đánh mất chìa khóa tủ…muôn ngàn lý do xảy ra để người thứ 2 có thể động đến quyển sổ, và họ sẽ khám phá ra một Sự Thật khác với sự thật mà họ từng biết về tôi. Chẳng có gì xấu xa hổ thẹn ở đây, thậm chí tôi vẫn luôn thường tin rằng mình là người tốt, nhưng chỉ nghĩ rằng mình phải trần truồng trong sự thật – tôi đã phát ốm. Khi ngồi bất động trước quyển sổ bọc da màu nâu sẫm tuyệt đẹp, tôi bỗng nhận ra không có điều gì đáng sợ và khó chịu bằng sự thật. Chỉ nghĩ về sự thật thôi, đến tận cùng, ta bỗng dưng mang đầy mặc cảm của một kẻ lạc loài, vừa kỳ dị vừa yếu ớt tội nghiệp, và không thể tự vệ.

Tôi thích soi gương lắm. Soi gương không phải như một cô gái soi gương, để nhìn xem liệu mình đã đủ xinh đẹp chưa. Mà tôi tìm con – người – khác của mình trong tấm gương ấy, mong lộn trái cô ta ra, đôi khi tôi và cô ta gườm gườm nhìn nhau đầy thù địch. Và chẳng lần nào tôi Thấy Gì hết. Cô ta thở dài, đành bỏ son và mầu mắt ra trang điểm. Nhưng tôi càng dè chừng, thì tôi càng thèm được soi tấm gương để thấy chính mình ấy, thấy sự thật mà tôi chạy trốn. Tôi bèn bảo X, “xin cậu, hãy là tấm gương cho tớ soi vào. Tớ ao ước được thành thật trước cậu như thể tớ là một đứa trẻ sơ sinh”. Tôi hầu như không dấu gì X. nữa, tôi tập nói hết những yếu đuối, những nỗi xấu hổ và tàn tệ của mình. Kiểu như một con chó cuống lên khoe những vết ghẻ của nó, với niềm vui sướng sắp được gãi ngứa.

Nhưng rồi tôi nhận ra những gì chúng tôi hớn hở hay cảm thông chia sẻ, cũng chỉ là vỏ của sự thật, hay là cái cố gắng giống sự thật. Nói cho đúng hơn, là sự thật mà ta muốn đưa ra. Chính tôi cũng đâu thật biết chắc chắn về mình, như-tôi-là. Hệt người cúi đầu soi tìm bóng mình dưới giếng, tôi chỉ thấy những ảo giác chòng chành.

Chúng ta không nỡ đối xử với nhau bằng sự thật, vì tàn độc quá. Ví dụ nhé, người chồng bên giường lâm chung liệu có đủ dã man để nói cho bạn đời của mình biết rằng, bao năm qua ông chỉ thương nhớ tơ tưởng đến hình bóng một người đàn bà khác? Và có đứa con nào có thể nói với bố mẹ nó sự thật rằng nó rất tiếc vì Chính Họ đã tạo ra và đem nó đến cuộc đời này? Liệu anh có thể đủ can đảm để nói với một người bạn của anh rằng, “với năng lực tầm thường của cậu, với sự đờ đẫn yên phận của cậu, thì hãy tin rằng cho đến cuối đời- cậu sẽ chỉ nhúc nhích chút xíu quanh chỗ này thôi. Nghĩa là trọn đời cậu là một kẻ thất bại”? Tôi nghĩ những người được cho biết sự thật, họ sẽ chết mất vì đau đớn hoặc đổ vỡ, hoặc thấy việc mình đang sống là một tồn tại vô vọng. Tương lai luôn được Chúa Trời băng kín lại trước mắt chúng ta – tôi nghĩ đó là một ân khước. Vì nếu biết trước ngày mai của mình sẽ đến đâu, mọi vận động của hôm nay tuyệt đối là vô nghĩa. Chúng ta nhắm mắt lao đến ngày mai với tất cả hăm hở và háo hức, chỉ đơn giản là ta chưa biết cái sự thật đang đợi mình ở Ngày Mai – nó là thế nào.

À, có một câu rất hay tôi nghe ở đâu đó: “em biết không, anh chỉ chắc chắn là không có gì chắc chắn”.

Sự thật, tuồng như giống vậy.