Sao có thể Như Thế?

                       felling

1.

Hồi cuối mùa xuân gặp T. Mắt cô long lanh mơ màng, giữa câu chuyện chợt thấy T lạc đi đâu đó rất xa, cô bồn chồn và phấn khích, lơ đãng như hiện tại của cô bị đứt mất một đoạn. T bảo: “Tớ yêu! Kỳ diệu sao, mê say và cuống quýt như tình đầu. Tớ yêu anh ấy đến từng tế bào, thương mến và thân thuộc như cơ thể mình chia ra. Yêu ồn ào như một cái loa phường, chỉ có một công suất hết cỡ, không có nút nào chỉnh giảm”.

“Vậy anh ấy sao?”.

“Anh ấy khiến tớ tin rằng tớ là người đàn bà lộng lẫy và đáng được nâng niu nhất trên đời này. Ngay cả phần bất toàn của tớ cũng thật tuyệt. Tớ cảm giác như anh ấy yêu tớ nhiều đến mức nếu khối yêu ấy đem chia đều cho dân cư trong một thành phố, nơi đó sẽ thành một xứ sở toàn tình nhân”.

Thú thực, nhìn người đàn bà gần 40 mang trái tim rực rỡ của một thiếu nữ 18 ấy, tôi hơi tủi thân và ghen tị. Tôi vẫn gặp mỗi ngày những người bạn nói về tình yêu như một thứ “thêm nếm’ dễ dãi có được ngoài đường, “chẳng qua là niềm vui và khát thèm của thế xác được khoác tấm áo tinh thần cho đỡ trơ trẽn”, “rồi cũng bẽ bàng hết thôi, tình yêu chỉ đáng tin ở bọn trẻ còn mang trái tim trong trắng”…đại loại vậy. Vậy mà T hướng về tình yêu của mình như hướng về mặt trời. Tôi bỗng tin chắc chắn, người đàn ông kia hẳn xứng đáng được yêu như T đang yêu. Vì không ai đủ sức dấy lên một ngọn lửa nồng nhiệt đến thế, nếu bản thân họ không phải là một đám cháy.

2.

Giữa mùa hè, ngồi cạnh T và tôi tuyệt đối không biết nói gì. Cô rất gắng gượng để có thể ngồi thẳng suốt buổi, sự nỗ lực đến mức khiến người đối diện cũng đành phải nhận ra là cô hoàn toàn sụm gãy. Không dễ để bảo T hãy gục xuống bàn đi, hãy khóc đi, nếu có thể – vì T. kiêu hãnh quá. Tôi có cảm giác nếu có ai cầm dao cứa vào người T lúc ấy, máu có chảy ròng ròng chắc cô cũng không tự biết.

T bảo, cô tình cờ phát hiện người yêu cô dối trá. Ngoài T, anh ta vẫn duy trì tình cảm với một phụ nữ khác, hẹn hò song song, chăm chút song song. Và ngủ song song. Chỉ là chia sao cho vừa vặn nồng ấm với cả hai người tình.

“Có uất giận không?”. T lắc đầu.

“Có căm ghét, khinh thường không?”. T vẫn lắc đầu.

“Thế thì sao?”

“Chỉ đau quá thôi. Và kinh ngạc. Sao có thể như thế?” – T thều thào khó nhọc.

“Sau này thế nào anh không chắc, nhưng anh chưa từng được biết yêu như khi yêu em” – tôi đã nghe T. thuật lại một lời tình như thế. Đúng là sao có thể như thế!!!

3.

Trạng thái đờ đẫn mất cảm giác của T khiến tôi hoảng sợ, vì tôi lo ngại cô ấy sẽ tàn phá chính mình. May sao, những ngày sau T có vẻ như đã bình tĩnh lại, cô chỉ kiệt sức và thật yếu ớt.

“Thật kỳ lạ, tớ không thấy bị phản bội. Chắc do tớ chưa từng có ý nghĩ sở hữu anh ấy, mà chỉ ân hưởng tình yêu. Vì thế tớ bỗng thương người đàn ông ấy, đã phải dối trá lớp lang. May chăng, anh ấy chỉ tham lam được thêm phần thân xác. Nhưng thiệt là anh ấy đã tự đánh mất một điều quý giá …”.

 “Dù sao tớ cũng biết ơn nhiều hơn oán giận. Vì khi được yêu, tớ thấy mình lại phập phồng và náo nức từng ngày sống. Tình yêu mang năng lượng tốt lành, gột rửa những lớp bụi và sự xỉn màu của thời gian, để tớ hoàn nguyên óng ánh và trong veo. Tớ làm được bao nhiêu việc, đầy sinh lực và sức mạnh, tớ thấy mỗi ngày đến đều đẹp phát điên. Thật tiếc khi ảo giác tan nhanh quá, nhưng tớ nhất quyết không để mình bị vùi dập thảm hại đâu. Người ta nên sống vì một tình yêu, nhưng chết cho một tình yêu thì lại là thậm ngu ngốc.”

Chỉ muốn ôm T thật khẽ, cô bạn kỳ dị của tôi. Đừng đau thêm nữa T. nhé. “Cơ địa” không thể nhìn thấy điều xấu hay sự tuyệt vọng của bạn rồi sẽ tự chữa lành mọi thương tổn. Trái tim vĩnh viễn 18 tuổi không bao giờ bị phản bội đâu, bạn sẽ luôn dốc lòng “kiểu loa phường” như thế, bất cứ thứ gì đủ tử tế mà bạn vấp phải. Những kẻ bợm bãi hư hỏng đâu hiểu được ân khước ấy. Và cũng chẳng cần lời nào cho phía gian dối, vì khi đủ tự do và thành thật thì chính bạn đã nhận trọn vẹn món quà từ Thượng Đế rồi, T. biết không?

Bốn mùa hân hoan

         rainy_days_by_Ronaaa

“Tháng Sáu nắng như đổ lửa, câu sấu già thả chiếc lá xanh”***. Ngày cuối cùng của tháng Sáu rồi cũng hết, tháng Bảy bắt đầu với những ngày nóng lên đến 43oC.

Họ đi trên đường Hàng Bông, một buổi sáng trễ nải của Tháng Sáu. Ngay cả mang kính mát thì vẫn bị chảy nước mắt, vì ánh sáng chói lói khủng khiếp. Đường và hè bắt đầu tỏa hơi nóng hầm hập , những người đàn bà ngột ngạt trong bộ quần áo chống nắng và khẩu trang. Không còn nhận dạng cá nhân, cả thành phố như một vườn sản phụ. Không còn một nhan sắc, không còn một nụ cười nào trên đường. Toàn những gương mặt Ninja. Ngay cả cây cổ thụ cũng héo. Tấm váy lụa trên mình những mannequin đường Hàng Gai chừng như cũng lả đi.

-Làm sao chúng ta sống qua được mùa hè 43 độ này?

-Chúng ta có nỗi nhung nhớ Mùa Đông. Mình đợi chờ nó, thèm nó. Và mình sẽ đi hết sự khủng khiếp của thời tiết, qua mỗi mùa, qua mỗi năm, chính bằng nỗi nhớ mùa. Ta sẽ vượt qua cái rét mướt thê lương của ngày đông vì phía trước có mùa hè ấm nóng. Ta sống sót sau những ngày mưa phùn ẩm mục kéo dài vì lòng khấp khởi đợi đón buổi áo mỏng rực rỡ và vỉa hè khô ròn lá cây. Và lúc em lả đi vì nắng nóng, em sẽ được an ủi khi nghĩ đến trận gió heo may đầu tiên sẽ về. Khăn lụa nhiều màu và áo len rộng mặc với quần jean. Món ăn của ngày đông, chỗ ngồi ngày đông, cốc trà nóng vào mỗi sáng mùa đông rét ngọt. Em sẽ luà đôi bàn tay cóng lạnh của mình vào vòm ngực của người đàn ông em yêu, những nụ hôn lạnh như kem, ấm dần ấm dần cho đến khi thiêu đốt. Nghĩ về giấc mơ ấy giữa tháng Sáu, em không thấy tuyệt sao? Em nghĩ có buồn chán không, nếu mảnh đất mình đang sống quanh năm chỉ một màu trời và một thời tiết dễ chịu giống nhau?

Ừ thật! Hà Nội là xứ sở kỳ diệu, khiến người ta say mê và không thể rời bỏ, vì Hà Nội có 4 mùa rõ rệt, được chừng vài ngày háo hức ngọt ngào, sau đó là lẩm cẩm ẩm ương và chịu đựng. Mùa ở Hà Nội như một người tình đỏng đảnh và lắm tật xấu. Ta luôn ao ước nàng, và ngập tràn hân hoan mỗi khi nàng quay về. Nhưng nũng nịu và dịu dàng qua đi rất nhanh, nàng sẽ cằn nhằn và cau có. Nàng làm phiền đến mức ta thấy khó ở, ta bị mất tự do và bất tiện với chính mình. Ta lại mong nàng đi xa, để khoảng cách sẽ làm mờ những trách móc và cáu giận, sương mù của tưởng tượng khiến ta hình dung về nàng chỉ còn trìu mến. Ta không nhớ nàng cáu kỉnh và ích kỷ, mà chỉ nhớ nụ hôn ngất ngây của nàng. Và trong huyền hoặc ảo giác của nỗi nhớ, ta lại tha thứ cho nàng tất thảy và nhen nhóm  trong lòng nỗi thèm khát nàng đến cuồng dại.

Mùa đông, từ trên nóc phố Cầu Gỗ nhìn xuống hồ Gươm, chúng mình sẽ thấy màu gì? Hẳn không phải màu rêu mệt mỏi và đau yếu này. Ngày trước, mặt hồ ánh biếc đến mức người ta đặt tên thành một loại màu: xanh Lục Thủy. “Hồ Gươm xanh như mái tóc em xanh”. Thỉnh thoảng vào những buổi chiều mùa đông, khi hồi quang của bầu trời hắt xuống nước hồ, màu xanh thần thoại vẫn có thể quay về, nhưng chỉ khi chúng mình đủ thư nhàn để nhận ra sắc xanh ấy từ một độ cao mà gió thổi qua lạnh buốt như lưỡi dao có thể làm chảy nước mắt.

Tháng Sáu rồi đến tháng Bảy, vẫn nắng nóng như đổ lửa. Thêm những lời rên rỉ nữa, chúng ta sẽ bị ngạt thở mất. Em đừng than vãn về thời tiết, về nắng lắm mưa nhiều. Đừng cau có về kẹt xe và tụi chửi bậy ngoài đường. Đừng càu nhàu về công việc chán ngán. Hãy thức dậy mỗi buổi sáng mai trong veo, em sẽ nhận ra riêng việc mình còn đứng đây để hít thở khí trời, với cơ thể nguyên vẹn, và chút nữa mình sẽ được đi làm, dưới bàn tay mình bao thứ hay ho cứ mọc lên, cuối ngày sau chặng đường dài cực nhọc là mái nhà thơm mùi cơm sôi có người đang đợi mình về. Riêng điều đó đã đủ là tuyệt diệu và may mắn lắm rồi, em biết không.

Sao tôi lại kể cho em nghe về 4 mùa Hà Nội? Vì tôi thấy 4 mùa khắc nghiệt và thương yêu ấy gón trọn trong mình triết lý thú vị về cách chúng ta đi giữa đời sống này. Em sẽ thanh thản đi hết tận cùng nỗi khổ nếu phía trước có gì thật rực rỡ chờ đợi. Em cần cảm tạ trời đất vì em còn được đón những ngày mới, những mùa mới như một món quà bí mật mà mình chưa biết. Em cần yêu ai đó hoặc điều gì đó suốt 4 mùa, để 4 mùa nhung nhớ và phấn khích luôn như một tán cây xanh tỏa bóng. Nào ai cấm được em kết hoa, hay trống rong cờ mở mỗi ngày để nghênh đón hội hè miên man sẽ đến. Lễ hội từ ngày nắng kéo dài đến ngày mưa, vì ngày nào cũng đầy kỳ diệu và không lặp lại. Những ngày hoặc náo nức- hoặc dịu dàng- hoặc mệt mỏi- hoặc khổ đau…dù gì thì cũng luôn độc đáo vô cùng, đã vì em mà đến. Nhưng em biết không, Lễ hội chỉ khởi sự được trong lòng những kẻ đã sẵn hân hoan…

Sáng nay, ở nơi tháng Bảy, tôi bắt đầu tưởng tượng đến mùa Ngâu. Lúc trắng trời trắng đất, không gian như sũng ướt nước mắt – lúc ấy chúng mình sẽ ngồi ở đâu? Để cùng nhau uống trà ngắm mưa…

Hà Nội sáng 1.7.2015

——–

*** “Bài ca tháng Sáu” của nhạc sĩ Đỗ Bảo.