1.
Hồi cuối mùa xuân gặp T. Mắt cô long lanh mơ màng, giữa câu chuyện chợt thấy T lạc đi đâu đó rất xa, cô bồn chồn và phấn khích, lơ đãng như hiện tại của cô bị đứt mất một đoạn. T bảo: “Tớ yêu! Kỳ diệu sao, mê say và cuống quýt như tình đầu. Tớ yêu anh ấy đến từng tế bào, thương mến và thân thuộc như cơ thể mình chia ra. Yêu ồn ào như một cái loa phường, chỉ có một công suất hết cỡ, không có nút nào chỉnh giảm”.
“Vậy anh ấy sao?”.
“Anh ấy khiến tớ tin rằng tớ là người đàn bà lộng lẫy và đáng được nâng niu nhất trên đời này. Ngay cả phần bất toàn của tớ cũng thật tuyệt. Tớ cảm giác như anh ấy yêu tớ nhiều đến mức nếu khối yêu ấy đem chia đều cho dân cư trong một thành phố, nơi đó sẽ thành một xứ sở toàn tình nhân”.
Thú thực, nhìn người đàn bà gần 40 mang trái tim rực rỡ của một thiếu nữ 18 ấy, tôi hơi tủi thân và ghen tị. Tôi vẫn gặp mỗi ngày những người bạn nói về tình yêu như một thứ “thêm nếm’ dễ dãi có được ngoài đường, “chẳng qua là niềm vui và khát thèm của thế xác được khoác tấm áo tinh thần cho đỡ trơ trẽn”, “rồi cũng bẽ bàng hết thôi, tình yêu chỉ đáng tin ở bọn trẻ còn mang trái tim trong trắng”…đại loại vậy. Vậy mà T hướng về tình yêu của mình như hướng về mặt trời. Tôi bỗng tin chắc chắn, người đàn ông kia hẳn xứng đáng được yêu như T đang yêu. Vì không ai đủ sức dấy lên một ngọn lửa nồng nhiệt đến thế, nếu bản thân họ không phải là một đám cháy.
2.
Giữa mùa hè, ngồi cạnh T và tôi tuyệt đối không biết nói gì. Cô rất gắng gượng để có thể ngồi thẳng suốt buổi, sự nỗ lực đến mức khiến người đối diện cũng đành phải nhận ra là cô hoàn toàn sụm gãy. Không dễ để bảo T hãy gục xuống bàn đi, hãy khóc đi, nếu có thể – vì T. kiêu hãnh quá. Tôi có cảm giác nếu có ai cầm dao cứa vào người T lúc ấy, máu có chảy ròng ròng chắc cô cũng không tự biết.
T bảo, cô tình cờ phát hiện người yêu cô dối trá. Ngoài T, anh ta vẫn duy trì tình cảm với một phụ nữ khác, hẹn hò song song, chăm chút song song. Và ngủ song song. Chỉ là chia sao cho vừa vặn nồng ấm với cả hai người tình.
“Có uất giận không?”. T lắc đầu.
“Có căm ghét, khinh thường không?”. T vẫn lắc đầu.
“Thế thì sao?”
“Chỉ đau quá thôi. Và kinh ngạc. Sao có thể như thế?” – T thều thào khó nhọc.
“Sau này thế nào anh không chắc, nhưng anh chưa từng được biết yêu như khi yêu em” – tôi đã nghe T. thuật lại một lời tình như thế. Đúng là sao có thể như thế!!!
3.
Trạng thái đờ đẫn mất cảm giác của T khiến tôi hoảng sợ, vì tôi lo ngại cô ấy sẽ tàn phá chính mình. May sao, những ngày sau T có vẻ như đã bình tĩnh lại, cô chỉ kiệt sức và thật yếu ớt.
“Thật kỳ lạ, tớ không thấy bị phản bội. Chắc do tớ chưa từng có ý nghĩ sở hữu anh ấy, mà chỉ ân hưởng tình yêu. Vì thế tớ bỗng thương người đàn ông ấy, đã phải dối trá lớp lang. May chăng, anh ấy chỉ tham lam được thêm phần thân xác. Nhưng thiệt là anh ấy đã tự đánh mất một điều quý giá …”.
“Dù sao tớ cũng biết ơn nhiều hơn oán giận. Vì khi được yêu, tớ thấy mình lại phập phồng và náo nức từng ngày sống. Tình yêu mang năng lượng tốt lành, gột rửa những lớp bụi và sự xỉn màu của thời gian, để tớ hoàn nguyên óng ánh và trong veo. Tớ làm được bao nhiêu việc, đầy sinh lực và sức mạnh, tớ thấy mỗi ngày đến đều đẹp phát điên. Thật tiếc khi ảo giác tan nhanh quá, nhưng tớ nhất quyết không để mình bị vùi dập thảm hại đâu. Người ta nên sống vì một tình yêu, nhưng chết cho một tình yêu thì lại là thậm ngu ngốc.”
Chỉ muốn ôm T thật khẽ, cô bạn kỳ dị của tôi. Đừng đau thêm nữa T. nhé. “Cơ địa” không thể nhìn thấy điều xấu hay sự tuyệt vọng của bạn rồi sẽ tự chữa lành mọi thương tổn. Trái tim vĩnh viễn 18 tuổi không bao giờ bị phản bội đâu, bạn sẽ luôn dốc lòng “kiểu loa phường” như thế, bất cứ thứ gì đủ tử tế mà bạn vấp phải. Những kẻ bợm bãi hư hỏng đâu hiểu được ân khước ấy. Và cũng chẳng cần lời nào cho phía gian dối, vì khi đủ tự do và thành thật thì chính bạn đã nhận trọn vẹn món quà từ Thượng Đế rồi, T. biết không?