Khu vườn bí mật

vườn

 1.

 Anh ngượng ngập kể cho cô nghe về “bí mật đầy hổ thẹn” của mình: “Em có biết những đêm mất ngủ anh sẽ làm gì không? Anh quay về với Trại Ấp của mình. Đó là một xứ sở ngoài đời sống văn minh này, đàn bà dệt vải, đàn ông săn bắn, bọn anh tự cấy lúa và trồng hoa màu, tự may vá và đốt những đống lửa khi đêm xuống. Anh phải lo hết cuộc sống cho những người dân của mình ở đó: mùa màng làm sao cho tốt, chống lại thú dữ, lo cho lũ trẻ con ốm đau…Những đêm mất ngủ, trong bóng tối anh cứ miên man tưởng tượng mình sẽ mở rộng đất đai thế nào, cần phải tìm ra thêm một cái hồ nước cho mọi người, phải dạy đám đàn ông cách rèn vũ khí và nông cụ…”.

Anh hình như hơi lo ngại rằng cô sẽ phá lên cười. Có thể là bình thường được không? Một gã đàn ông đã đủ hư hỏng và thản nhiên với mọi chuyện trên đời như anh – còn nuôi dưỡng trong mình một giấc mơ viển vông, chăm chút và giấu kín nó như cách một cậu bé cất giữ kho báu hoang đường. Nhưng cô gái im lặng, nỗi xúc động dâng ngập cô. Bởi anh vừa hé mở cánh cửa khu vườn bí mật của mình, cho cô được gặp đứa trẻ điên rồ đã từ chối lớn lên để bước ra thế giới có thật. Đứa trẻ ấy, chỉ khi đối diện với chính mình, anh mới gọi nó ra.

2.

Bạn có tin không, bất cứ ai trong chúng ta cũng có một khu vườn bí mật, kể cả đó là kẻ lưu manh – nham nhở- hay bất lương. Nơi đó, hắn có thể trồng một cây cà chua, một bụi cỏ, một cụm hoa hồng, một nhánh dây leo xanh non. Ở khu vườn ấy, kẻ cằn cỗi vun đắp cho mình những giấc mơ be bé, trong veo và ngộ nghĩnh, nơi mà hắn có thể thở dài, có thể yếu đuối, có thể vui buồn vu vơ hoặc rất đỗi điên rồ. Đó là thế giới hắn đã có và đã mất, hoặc có thể chỉ là điều hắn luôn ao ước, như đứa trẻ mơ được chạm tới vầng cầu vồng rực rỡ sau mỗi cơn mưa. Nếu chỉ còn một nơi chốn duy nhất và cuối cùng trên cuộc đời này, để hắn có thể lương thiện, cam đảm, dịu dàng và tử tế – thì chính là trong khu vườn vĩnh viễn mát xanh ấy.

Nhưng cũng có khi, nỗi mệt mỏi/chua chát/ cáu kỉnh/ nhợt nhạt/nghi ngờ – đã thôn tính (gần như) toàn bộ đời sống chúng ta, khiến chúng ta tưởng như rằng khu vườn bí mật đã chết. Giống như ta có thể tưởng rằng, từng giấc mơ của tuổi trẻ đã lần lượt gãy cánh, bỏ lại chúng ta buồn bã và lầm lụi lê tấm thân mình, không thể bay trong hành trình đi tiếp cõi người. Xin bạn hãy ngồi xuống và ngơi nghỉ. Hãy yên tĩnh lắng nghe và nhìn thật sâu vào chính mình. Chắc chắn bạn sẽ nhận ra vẫn còn một quầng bóng mát và bông hoa bé nhỏ nào đó. Không đòi sở hữu, không thúc giục, chỉ cảm động và đầy an ủi. “Ồ, hóa ra mình đâu trắng tay?!…”.

3.

Sáng nay tôi ngồi xem những ghi chép lụn vụn của một người bạn, như cách một đứa trẻ tò mò bới xem một nắm sỏi. Rồi thích thú khi tìm thấy những viên bi ve bằng pha lê, nhiều màu và lấp lánh. Tôi bày những viên bi ve ấy ra đây, một ít thôi: “Người già đối xử với điều ước mơ như đối xử với bạn hoặc một con chó mà họ yêu quý. Bởi họ ít đòi hỏi gì nhiều ở giấc mơ, nó chỉ đơn giản là người bạn, là một câu chuyện vui, hoặc chỗ để họ cất tiếng thở dài. Giấc mơ, nó chạy loanh quanh đâu đấy, lâu lâu nó bắng nhắng vui cả nhà. Lâu lâu nó lại nằm thượt. Gọi chẳng thèm dậy. Nhưng, mỗi lúc mệt, nó lại ở bên cạnh, nhẹ nhàng, như nói, này, bạn, bạn còn hay lắm. Giấc mơ không làm phiền nhưng nó luôn tồn tại cho dù không ai thấy nó. Nó giống như đôi tất mùa đông, không màu mè, không sặc sỡ, nhưng dễ chịu và ấm áp. Giấc mơ chứa ước mơ, chỉ là ước mơ, nhưng nó luôn có một vị trí trong ngăn bí mật của bạn đấy. Nó lặng lẽ nằm trong đó. Rồi bỗng một ngày bạn thấy giấc mơ bỏ đi đâu mất. Thế rồi tất cả những gì bạn đang có bỗng nhạt nhẽo, tầm thường và vô nghĩa. Giấc mơ hình như là linh hồn của những gì bạn có, bạn sẽ có…”.

Bạn có thấy gì đó ngọ ngoạy trong mình không? Giấc mơ có thể bỏ đi, và cũng có thể lén lút quay lại, như những cái mầm bé nhỏ vẫn âm thầm mọc lên trong khu vườn bí mật của chúng ta. Chẳng có gì kỳ lạ và buồn cười, nếu một gã đàn ông nhàu nhĩ tự thú rằng: “Tôi đang ươm một cái mầm đỗ. Nó trắng muốt, dễ tổn thương và ngọt ngào. Chính vì vậy mà tôi phải lo lắng…”. Tôi biết nỗi lo lắng ấy, gã đàn ông sợ cái mầm đỗ mọc thành cây. Trong mảnh đất đầy những loài cây khỏe và vâm váp của anh ta, chỉ thiếu một cái mầm trắng muốt, dễ tổn thương và ngọt – để trở thành một khu vườn dịu dàng thanh thản.

Còn bạn, trong khu vườn bí mật của bạn có gì?!

BẾP – TRÁI TIM ĐÀN BÀ.

“Tôi nghĩ rằng, nơi tôi yêu thích nhất trên thế gian này là bếp!”

(Banana Yoshimoto)

 

bếp

 

Thời gian trôi qua trong lúc đứng bếp giống như một sự ngưng đọng. Với tất cả hân hoan, an lành- bếp là nơi ấm áp quyến rũ tôi quanh năm. Khi tôi không tự vượt qua một nỗi buồn, tôi sẽ vào bếp, nấu và ăn no căng – mọi chuyện đều trở thành đơn giản. Khi cáu giận, tôi sẽ vào bếp nấu nướng một món gì đấy để bình tĩnh lại. Khi yêu thương, tôi tất nhiên sẽ vào bếp làm một món thật đẹp và trìu mến, với tất cả tận tụy và nồng đượm mình có được…

 

 

Làm bếp là phép thư giãn kỳ lạ. Với hành, với tỏi, với gừng, các lọ gia vị, mắm muối- tẩn mẩn bào chế như một thầy phù thủy pha biệt dược, tôi nấu các bữa ăn. Tôi thích nhìn ngọn lửa xanh liếm âm yếm quanh thân nồi. Tiếng mỡ reo, những làn khói tỏa ra từ cái nồi đang sôi được mở vung vội vàng- quẩn lên như những vệt mây. Tôi thích cầm một cái khăn sạch, đứng kiên nhẫn lau hết những vết mỡ bắn ra ngoài, khi đứng chờ các món rán. Tôi thích cảm giác khi rửa hoa quả và những mớ rau tươi, trên da tay là những đụng chạm nhẹ nhàng, dưới vòi nước trong vắt, màu xanh non sạch sẽ cứ óng lên. Tôi thích các món ăn khi đã bày ra đĩa, nghi ngút khói, thơm phức- những người thân yêu của tôi ngồi vào bàn nói cười yên ấm. Được thấy người khác ăn ngon miệng các món mình kỳ cụi nấu, luôn là một hạnh phúc thực thà.

Tôi có một căn bếp do chính tay tôi chọn sơn, may rèm, quy định kích cỡ từng ngăn tủ, các bức tường rộn ràng màu sắc như một giỏ trái cây mùa hè. Từ chỗ đứng nấu, tôi có thể nhìn ra một ban công tràn đầy nắng và gió. Ở đó, tôi trồng nhiều cây xanh và dây leo quấn quýt, thường rất nhiều chim sẻ bay về đậu trên giàn cây. Ngày mưa, tôi sẽ kéo cửa kính lại và con gái nhỏ của tôi ngồi ê a hát, ngón tay bé bỏng vẽ theo những dòng nước chảy ngoằn nghoèo trên mặt kính. Mùa đông, tôi nấu một nồi lẩu nóng sực, cả gia đình quây quần dưới ánh đèn vàng ấm áp và nhạc chillout, chúng tôi ăn và đẩy lùi mọi rét buốt bên ngoài cánh cửa. Trong căn bếp ấy, tôi luôn có củ quả và hành tỏi, các hũ thủy tinh đựng gia vị, sữa chua và cam táo, những quyển sách đọc dở và đồ chơi con nít, dâu và mơ ngâm đường, tiếng cơm sôi và mùi gạo mùa mới. Cùng một đứa trẻ ríu rít như chim non luôn bám gấu áo tôi để hỏi mọi điều khiến nó tò mò kinh ngạc.

Tôi thường hình dung, bếp là trái tim của ngôi nhà. Khi chủ nhân giận nhau – bếp hoang lạnh không thắp lửa, khi chủ nhân ơ hờ nhạt nhẽo – những món ăn cũng rời rạc qua quýt. Trong một ngôi nhà có tình yêu – bếp ắt sáng bừng niềm vui, tiếng thìa đũa va lanh canh vào chén đĩa lanh lảnh reo lên như một điệu nhạc. Tôi cũng thường hình dung, bếp là sắc diện tinh thần của người đàn bà sống trong ngôi nhà ấy. Người đểnh đoảnh hời hợt, bếp luộm thuộm nhếch nhác, gia vị cơ bản không bao giờ có đủ. Người đang có nỗi buồn đau, bếp thiếu sinh khí, món ăn thường không ổn định rất nhạt hoặc quá mặn. Người khuôn mẫu cứng nhắc, món ăn quanh đi quẩn lại vài kiểu đơn điệu. Người nồng nàn, bếp luôn ấm nóng và sinh động. Người duy mỹ, bếp đẹp từ hũ đựng muối đẹp đi. Người ưa phiêu lưu, nấu ăn là một hành trình khám phá, trong bếp luôn có thực đơn và công thức mới, và ngay cả người cùng ăn – họ cũng luôn muốn là những gương mặt mới.

Những người đàn bà yêu bếp luôn dễ nhận ra họ. Ở chợ, cách họ lựa chọn củ quả luôn nâng niu như họ đang cầm trên tay một tuyệt tác, họ mua kỹ và sành, họ khó tính không bao giờ chấp nhận những nguyên liệu không đủ phẩm giá. Họ có niềm tự hào đầy thành kính với một mớ húng được hái về từ đất Láng, vỏ quýt làm chả rươi là quả gốc của cây quýt hôi vùng Bắc Sơn, những củ gừng gà nhỏ xíu hanh vàng thơm gắt, mớ tôm sông lao xao nhảy vỏ biếc xanh bụng mọng trứng, những củ cà rốt tươi rói còn bám đất nâu mới nhổ từ vườn về…Tôi từng đươc dự bữa với những người nội trợ thuần khiết, và nghe như uống từng lời đàm đạo của họ về thực phẩm như một hành xử để sống: kỹ lưỡng và lôi cuốn, với bao quan niệm phép tắc, sao cho đúng, đẹp, ngon và tinh tế nhất. Và người yêu bếp chắc chắn sẽ không đặt lòng tin vào bạn nếu ngay từ khâu chọn tỏi, bạn đã quyết định chọn những nhánh tỏi Tàu to thô lố cho dễ bóc; hay bạn thái khế hình ngôi sao cho nhanh để làm một món cuốn; hay dùng nước chấm pha sẵn ngoài siêu thị cho món nem cầu kỳ…Ẩu tả qua quýt, làm sao cho nhanh cho tiện – điều ấy tối kỵ nếu bạn định làm một người nấu bếp chân chính. Tôi thường tự nhắc mình đừng mất công đi tìm một công thức nấu nướng chuẩn xác. Chẳng hạn như từ một con cá, chúng ta có thể sáng tạo tới cả trăm món ăn, tùy theo tâm trạng và trực cảm của mình, tùy theo món ăn phụ và đồ uống đi kèm, tùy theo mùa mà sử dụng gia vị điều tiết để món thanh hay ấm hơn…Nên nếu bạn chỉ tin theo công thức, bạn sẽ đóng cửa sáng tạo với biết bao cách hay ho còn lại. Và lửa to hay nhỏ lúc nào, cho gia vị vào trước hay sau, tỏi hành đập giập hay thái lát hay giã, mở vung nồi vào khoảnh khắc nào…đều là những điều bí nhiệm vô cùng. Những chuyện ấy vô cùng tinh vi vì ta sẽ phải quyết định bằng cảm giác chứ không thể bằng công thức. Mà cảm giác thì luôn quy định bằng tâm trạng, hay cách khác – nhịp điệu của trái tim khi bạn đứng nấu. Vì thế mà tôi tin, đa dạng và ngẫu hứng là 2 phẩm chất cần có nhất của một đầu bếp toàn tòng.

Khi tôi có một cô con gái nhỏ, tôi vô cùng mừng vui vì nghĩ mình có thể truyền cho con tình yêu bếp núc làm của để dành gia bảo. Con phải biết nấu ăn và thu vén bếp núc, không phải vì nghĩa vụ chăm lo người khác, không phải vì phận sự nội trợ như quan điểm “hủ lậu” từ đời bà đời mẹ. Con cần có một căn bếp xinh và ấm của riêng mình; như con có một ngăn tủ đầy những lọ nước hoa, son, phấn má và các hũ eyeshadow; như con cần có một giá sách và kệ đĩa nhạc; như con có một cái rương nhỏ để nhật ký, ảnh và những lá thư của người con yêu dấu; như con cần có một người bạn im lặng và thủy chung tận tụy; như con phải còn một niềm vui và điều an ủi ngay kể cả khi kiệt sức rã rời. Để con không bơ vơ, để con có gì đó mà níu giữ ngay cả khi điên rồ, để chăm chút bản thân và yêu quý lại mình. Con hãy thử đứng nấu một mình, đừng ai bên cạnh, đừng ai giúp, đừng ai can thiệp công thức món ăn – như một cách hưởng thụ ích kỷ và độc đoán, như một cách con yên tĩnh suy ngẫm lại cuộc sống của mình. Bởi hơn tất cả, Bếp không chỉ là món ăn, hay chỗ nấu nướng, mà có thể là bạn tin cậy cuối cùng của một người đàn bà. Trái tim của một căn bếp không phải nằm ở món ăn, mà là làm người ta có thể cảm thấy hạnh phúc và thư thả đến thế nào khi đứng trong nó. Vì vậy, con hãy thong dong mà nấu nướng, hãy làm thức ăn của mình lộng lẫy và thanh nhã hết mức có thể – (cái đẹp có thể tối giản như một đĩa rau củ luộc chấm kho quẹt đấy thôi!). Khi muộn phiền, món ăn thường đắng và gắt – con đừng trách cứ mình vì điều ấy, đắng gắt đôi khi là một vị làm con tan hờn giận. Khi con phấn khích, thức ăn thường ê hề thừa thãi. Cũng chẳng sao, niềm vui cũng cần tràn ra khỏi chúng ta như đám bọt sủi tung trên miệng cốc bia. Và dù đạm bạc đến mấy, con cũng phải sửa soạn mình để khi ngồi xuống bàn ăn, con không đầm đìa mồ hôi lam lũ. Hãy dọn mình thịnh soạn cho xứng đáng với thời gian chúng ta đã bỏ ra trong căn bếp, và vì lòng hào hiệp của thực phẩm.

Đàn bà nấu bếp không hoàn toàn để ăn. Có khi để thương nhớ, có khi thay cho một lời tỏ bày thầm kín, có khi là lời xin lỗi, có khi để “xả van” cho trạng thái tức giận cuồng nộ…Món ăn vô ngôn mà hàm ngôn, chuyên chở hết những yêu thương buồn giận ấy. Cô chú tôi sống với nhau đã hơn 40 năm, họ vẫn nồng đượm và nghe ngóng được nhau như thời son trẻ. Có bữa chú hỏi vợ thật dịu dàng: “hôm nay em có điều già giận anh à?”, có bữa dè dặt dò dẫm: “em đang bồn chồn việc gì nói cả nhà nghe đi!” – trong khi cô vẫn nhất mực bình thường. Hóa ra chú “đọc” vợ qua món ăn. Hóa ra, độ mặn ngọt và gia vị hoàn toàn có thể trao gửi tâm trạng.

   Đến một tuổi nào đó, chúng ta sẽ nhận ra ngồi trong nhà bếp như ngồi bên một người thân vào đêm đông giá. Không chỉ bởi hơi ấm tỏa ra từ ngọn lửa, mà ta sẽ lẩn mẩn nhớ những món mẹ hay làm, những món cha thích ăn, món chị em gái tranh nhau ngày thơ bé. Nhớ tiêu ớt này mình đã cho quá tay để chảy nước mắt dàn giụa ngày đầu tiên về nhà chồng. Nhớ ai đó đã vòng tay ôm thật nhẹ khi mình đang cặm cụi bóc tỏi. Nhớ nồi bột xanh đỏ tím vàng nhuộm màu bằng củ quả nấu cho đứa con đầu lòng. Nhớ đôi mắt tròn xoe sáng bừng kinh ngạc khi quả trứng đông dần lại thành vầng mặt trời nhỏ trong chảo rán. Nhớ tủi buồn nấu ra không có ai ăn, mâm cơm lạnh ngắt đợi người ngồi xuống. Nhớ cả nước mắt lén rơi khi con gái ao ước, “con sẽ điều chế ra một món ăn, để nhà mình yêu thương nhau suốt đời…”.

Và thật sự, nếu không có bếp – góc ấm nhất trong một căn nhà, trái tim của một người đàn bà. Thì rất có thể chúng ta sẽ không yêu thương được ai đó, không đủ rộng lượng để chịu đựng được ai đó, cho đến hết cuộc đời này….